Cô phân vân chưa biết làm sao. Nghĩ lại hắn ta cũng là người quen, cũng chung đụng với nhau rồi, nhưng lâu ngày mới gặp lại, Phương còn thấy ngần ngại, thế nên cô lục trong tủ lấy cái áo ngủ ra, khoác tạm rồi mới quay ra nói chuyện với hắn. Cô rót cho hắn miếng nước rồi ngồi lên giường, đối diện với hắn. Cô hỏi: – Sao anh ra nông nổi này? – Tui bị người ta đánh… Phương thấy hơi ngần ngại khi thằng Miên cứ gọi cô là “cô Phương” rồi xưng ‘tui’, trước giờ khi không có ai xung quanh, chỉ có hắn và cô