Chuốc thuốc ngủ, nứng lồn vú bự , có gồng mình lên trả nợ rồi chết đói nghe” Mình bỏ qua cái vế thường xài “… không thì thôi”, mình đâu có ngu, em có tiền, em phải trả mình, và cái ơn giúp đỡ đó em sẽ mang đến hết đời, nên dù không chiếm hữu được em, mình vẫn có 1 trợ thủ đắc lực ở khối ngành dược, một ngành khó có thể nhảy vô. Còn em trả hông nổi hả, hề hề, thì em “bán thân trả nợ” chứ sao, lúc đó cả linh hồn thể xác em mình đều hưởng hết, và đó, là cái mà mình đang hướng đến. “Anh, tên bệnh nhân cưỡng hiếp vú bự em hứa…” “Hứa thì nói 1 câu thôi, hứa hoài