cùng. Phương bước ra ngoài, tay cầm trên đó bộ đồ vừa mặc. Nó gọi cho tiếp tân lên lấy đồ nhờ giặc giúp, nếu không sáng mai nó chẳng có đồ mặc. Cơ thể rắn chắc của nó chỉ có một lớp áo lông của khách sạn che phủ. Nó vừa tắm xong, nước ấm làm cơ thể nó cảm thấy dễ chịu và dịu đi cơn say thêm một chút. Sau khi nó giao đồ cho lễ tân xong thì nó lại nhìn về phía Quyên, nó khẽ bước lại gần cô hơn, đầu nó cúi thấp nhìn gương mặt hồng hào kia thêm một chút. “Ngủ ngon nhé.” Nó khẽ nói nhỏ, sau đó quay về